Thờ Tịnh độ
TẦNG MỘT TRƯỚC CHÙA THỜ
BA TƯỢNG PHẬT VÀ HAI TƯỢNG BỒ TÁT ĐƯỢC GỌI LÀ TỊNH ĐỘ
Nhiều vị thắc mắc, sao chùa Thiền tông Tân Diệu mang phong cách Thiền tông mà lại còn thờ Tịnh độ?
Thắc mắc ấy rất phải, nếu tìm hiểu như dưới đây, người thắc mắc sẽ được giải tỏa và nhìn pháp tu Tịnh độ tu theo Thiền tông không có gì khác cả. Tu Tịnh độ cũng là con đường dẫn người tu đến giác ngộ và giải thoát, nhưng phải biết tu cho đúng, mới trở về nguồn cội của chính mình được, bằng không cứ mãi đi trong sáu nẻo luân hồi!
Chữ Tịnh, phải hiểu là thanh tịnh; còn Độ phải hiểu là đưa qua. Đưa qua đâu?
Vì chúng ta hiện đang sống theo qui luật vật lý của thế giới này, tức sống trong ồn ào của sức hút vật lý âm dương, do đó bị quy luật vật lý âm dương cuốn hút quay cuồng, không ai có thể nào rời bỏ được!
Vì sao không rời bỏ được?
Vì chúng ta đang mang thân tứ đại nặng nề này, nên phải lo cho nó đủ điều, không thể nào không lo cho nó được, vì chỗ đó, nên người tu hay người không tu đều phải bị chung qui luật ấy! Người không tu thì tìm nghề nghiệp nào kiếm cho thật nhiều tiền để lo cho nó, còn người lười biếng thì đi lường gạt người khác, cũng vì thân tứ đại này.
Chúng tôi xin nói rõ, các pháp môn tu của Đức Phật dạy, như chúng ta dụng công tu theo pháp môn quán, tưởng của phái Nam truyền. Đầu tiên, là phải để tâm vật lý mình thật sự được thanh tịnh, rồi mới quán vật để trước mặt mình cho nó linh động lên, như có sự sống; khi được như vậy rồi, tâm vật lý thanh tịnh của mình liền tưởng tượng ra thật nhiều hay trùm khắp, tức khắc vật thể đó “tuân lệnh” mình ngay!
Để làm chi vậy ?
Để mình đi khoe với mọi người chung quanh là mình tu đã đạt được sự “Linh thiêng!” Rồi mời người thích theo mình làm đệ tử, để mình dạy cho họ cũng như mình vậy!
Đây là căn bản của tất cả các pháp môn tu có dụng công để thành tựu theo nguyên tắc vật lý, như:
- Tu biện luận, mà thông thường gọi là “Triết lý của Phật Thích Ca”. Đầu tiên cũng phải để tâm vật lý của mình thật sự là thanh tịnh. Khi nào tâm vật lý mình chuyển động, những lý lẽ mình không hiểu, mình phải đề ra, tức khắc những lý lẽ đó sẽ trả lời cho mình, người tu mù quáng không biết, tưởng như có ai đó giúp mình!?
- Pháp môn Đại thừa là nghi, tìm hay kiếm cũng dùng công thức này để biết từ vật nhỏ như nguyên tử hay điện tử, lớn lao như hành tinh hay vũ trụ, người tu theo pháp môn này, thực hành đúng sẽ được toại nguyện.
- Pháp môn Tịnh độ, cũng làm theo công thức thanh tịnh của tâm vật lý, khi tâm vật lý mình thật sự được thanh tịnh rồi, chờ khi nào tâm vật lý mình có hiện ra ánh sáng, liền mơ tưởng hình tượng của Đức Phật A Di Đà, tức khắc, hình bóng của Đức Phật A Di Đà sẽ đến vồ đầu mình và Ngài đưa tay ra để rước mình về nước của Ngài ở! Chúng tôi đã chứng kiến nhiều người tu pháp môn này khi đã đến đây rồi, có người thấy Đức Phật A Di Đà đến rước, có người họ hẹn lại để con cháu họ thành gia thất hết rồi họ sẽ theo Ngài; còn có người ham theo Ngài liền, đứng dậy bước theo Ngài, khi mở mắt ra thấy mình nằm ở nhà thương… tâm thần!
- Còn pháp môn tu Mật chú, khi tâm vật lý mình niệm câu thần chú, khi nào câu thần chú ấy do tâm niệm của mình được “kết dính cứng lại” như xâu chuỗi liên kết không rời nhau, tức tâm vật lý của người niệm thần chú ở trạng thái cứng ngắc, liền cho tâm vật lý mình tưởng tượng bung ra, tức khắc những vật gì để trước mặt mình, vật ấy sẽ “tuân lệnh mình ngay!”. Đa số người tu pháp môn Mật chú này là để cho những người chung quanh sợ, không dám quậy phá mình.
Vì sao được như vậy?
Vì khi người tu dụng công bằng câu mật chú, câu mật chú là thuật rút điện từ, từ trong vũ trụ mênh mông vào tâm vật lý của người tu. Do đó, khi điện từ trong vũ trụ vào đầy trong người tu rồi. Người tu liền tưởng tượng vật để trước mắt mình cho nó văng xa ra, nếu vật đó nhẹ, thì nó sẽ bay ra xa, còn nếu vật đó nặng, thì nó văng ra gần. Vì vậy, có câu, đá chạy cát bay là vậy.
Trên đây là 5 pháp môn tu theo Nhà Phật có dụng công và được thành tựu theo chiều vật lý. Còn nếu ai tu theo chiều vật lý mà muốn được giải thoát, chúng tôi xin chỉ như sau:
Khi người tu dùng tâm vật lý mình, để cho nó được thanh tịnh, cái thanh tịnh mà mình dụng công tu đó, nó xảy ra rất nhanh, nhanh như chọi cục đá nhỏ vào cục đá lớn mà nó nhán ra lửa vậy. Khi tâm vật lý mình thấy chỗ nhán lửa đó, tức khắc mình phải nhận ngay cái mình đang hay thấy đó, chính chỗ tự nhiên thây đó là Tánh thấy chân thật của Ý mình đó. Khi tâm vật lý mình ở khoảng thanh tịnh đó càng lâu càng tốt, chừng nào mình “Được rơi vào chỗ mênh mông không giới hạn” là đã thành công bước đầu, khi vào chỗ mênh mông đó tự mình biết.
Còn ai tu niệm Phật, khi tâm vật lý mình thật sự được thanh tịnh, đồng nghĩa là tâm vật lý mình thanh tịnh giống như ly nước mà được lắng trong vậy, nhờ sự trong đó, nhìn thẳng vào tận bên trong ly sẽ thấy những gì kỳ diệu của ly nước trong đó, nếu khởi vọng tưởng lên, tức khắc sự trong đó sẽ mất ngay!
Vì vậy, tu Tịnh độ khi thấy Đức Phật A Di Đà, đừng nhận Đức Phật ấy mà phải nhận cái vô lượng thọ và vô lượng quang của chính mình mới phải. Vì chỗ này mà các vị Tổ sư Thiền tông đã dạy: Các ông gặp Phật phải “giết” Phật, thì tu hành mới giải thoát được.
Vì người tu ít ai nhận ra được chỗ này, nên Tổ Bồ Đề Đạt Ma dạy ngắn gọn mà rất có hiệu quả như sau:
- Ai nhận ra Tánh chân thật của mình, biết Phật là gì, từ chỗ biết đó, mới nhận ra Phật tánh của chính mình, thì tu theo Thiền tông mới giải thoát được.
Nghe nói đến giải thoát hay thành Phật ai ai cũng sợ! Mình phàm phu như vầy làm sao giải thoát hay thành Phật được?
Bởi cái suy nghĩ đó, Phật dạy ai ai cũng có cái chân thật là Phật tánh, Phật tánh của mỗi chúng ta nó rất thanh tịnh và trùm khắp. Người tu theo đạo Phật có cái lạ là muốn giác ngộ, giải thoát, nhưng người tận tình chỉ dạy mình, mình lại không nghe.
Đức Phật dạy trong kinh Diệu Pháp Liên Pháp Hoa, anh chàng cùng tử là con của ông trưởng giả (chàng cùng tử chính là chúng ta, còn ông trưởng giả ví là Đức Phật). Ông trưởng giả muốn giao lại cho anh ta một gia tài đồ sộ đầy đủ tất cả những vật dụng quý nhất trên đời (là Phật tánh của chính anh ta); nhưng anh chàng ấy không đám nhận, mà nhận mình là đứa bần cùng hèn hạ, đi làm tôi tớ cho ông trưởng giả lại hăng say!
Vì chỗ mình ngu dại đó, người có ít kiến thức hiểu biết, thấy mình dễ sai khiến, họ liền bịa ra việc này việc nọ để chúng ta ham mê mà đến cầu xin họ.
Khi thân xác của họ hết duyên kết hợp, tức phải phân ly, họ cũng bị đi trong sáu nẻo luân hồi, có khác gì chúng ta đâu?
Chúng tôi xin mạn phép chỉ cho những ai muốn nhận ra Phật tánh của chính mình, hãy nghiền ngẫm trong tam thân của mỗi con người chúng ta, chúng ta sẽ hiểu:
Khi bỏ thân thứ nhất là xác thân tứ đại. Chúng ta còn lại được thân thứ hai là nghiệp báu, hay gọi là trung ấm thân. Thân thứ ba là Pháp thân Thanh tịnh, cũng gọi là Bản Lai Diện Mục, chính là “Đạo Nhân Vô Tu Vô Chứng” mà trong kinh Tứ Thập Nhị Chương Đức Như Lai đã dạy.
Chúng ta cố gắng tìm thân thứ ba này và sống với y đi, chắc chắn chúng ta được vượt ra ngoài sanh tử, dám không? Tùy lòng mỗi người.
Người lường gạt những ai đụng đâu tin đó, họ lầm sao biết được chỗ chân thật cao siêu này, họ vì danh vì lợi nên bịa ra những chuyện không đúng sự thật để lường gạt những người yếu kém!
Lần thứ hai xin nhắc lại, chính họ khi hết đời rồi cũng bị đi trong sáu nẻo luân hồi, còn tệ hơn những người bình thường, vì người bình thường không lường gạt ai nên luật nhân quả không chi phối họ nhiều. Còn ai đó, đóng vai trò ông này, bà kia, chính họ thách thức nhân quả. Luật nhân quả trong càn khôn vũ trụ này không chừa một ai, dù người đó có quyền uy chức tước cao đến
đâu, giàu có đến cỡ nào, hay bần cùng hèn hạ tận cùng của xã hội, cũng nằm trong vần xoay cuốn hút tự nhiên của nhân quả cả !
Suy rạ, chúng ta bây giờ còn tệ hơn anh chàng cùng tử trong kinh Diệu Pháp Liên Hoa mà Đức Phật đã dạy. Bởi vậy, Đức Phật bảo chúng ta là kẻ đáng thương là vậy!